Khơi những hận thù…

Bài và ảnh: Ngô Ly Kha

Mấy ngày rồi, tôi thấy facebook của nhiều người đăng hình Taliban tiến về Kabul và so sánh với Sài Gòn 46 năm trước, với nhiều thái độ: mỉa mai châm biếm, hả hê, xót xa… Một điều bình thường, nhưng trong bối cảnh lúc này, tôi thấy có gì đó hơi chộn rộn trong lòng…

Bà cụ trong tổ dân phố đến nhận thực phẩm do chị hàng xóm và tôi gửi tặng

Là con cháu trong một gia đình làm việc cho Việt Nam Cộng hoà, tôi hiểu những mất mát, đau thương không gì bù đắp được sau sự kiện năm 75. Lẽ ra Mẹ tôi không phải nghỉ học giữa chừng để làm cô thợ may gánh vác một gia đình bỗng nhiên khánh kiệt, lẽ ra Cậu tôi không bị đánh trượt ở bất cứ trường đại học nào Cậu thi dù điểm số ra sao, lẽ ra Ông tôi không phải chịu 6 năm tù đày mà khó khăn lắm mới toàn mạng trở về… Tôi biết nhiều người, nhiều gia đình mất mát nhiều hơn thế!

Nhưng tôi không nuôi thù hận hay căm hờn vì đó là một phần của quá khứ. Tôi cũng không bài xích hay căm thù chế độ này dù vẫn liên tục lên tiếng với những cái xấu, đặc biệt là liên quan đến nhân quyền. Lịch sử dạy tôi rằng, không có thể chế chính trị nào hoàn hảo cho loài người và nếu một thể chế còn tồn tại trên một quốc gia, hẳn phải có những nguyên nhân tất yếu. (Và nó sẽ bị thay thế khi thoái trào bằng một cái mới vượt trội hơn.)

Trở lại chuyện Kabul và Sài Gòn, vấn đề là thời điểm. Tôi nghĩ đây không phải là lúc cần khơi lên hay khơi thêm lòng hận thù, khi chính quyền vẫn đang dốc toàn lực để chống đỡ dịch bệnh này. Họ chậm chạp, họ lúng túng, họ sai lầm… nhưng rõ ràng họ đang điều chỉnh từng ngày. Ý, Anh, Mỹ… cũng từng rơi vào tình trạng tương tự. Mấy ai được ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc từ bác tổ dân phố, đội dân phòng, cán bộ xã phường đến các cấp cao hơn… những ngày này. Vậy thì họ đâu có đáng (dù vô tình hay cố ý) bị khi miệt vì những chuyện của nửa thế kỷ trước, khi họ còn chưa sinh ra hoặc chẳng can dự gì.

Từ trưa nay, tôi nhận phụ xác minh những trường hợp cần giúp đỡ cho nhóm thiện nguyện của một sư thầy. Trước khi nhận việc, chị H dặn, Thầy cần có đại diện chính quyền cùng tham gia vì nhiều khu dân cư bất mãn với chính quyền, Thầy không muốn khoét thêm tổn thương này khi gây ra những chia rẽ nội bộ nếu tự làm, và việc tốt thì cần có ý nghĩa dài lâu. Nếu tôi chia sẻ được quan điểm này thì tham gia. Dĩ nhiên, tôi rất hoan hỉ và cảm phục suy nghĩ thấu đáo của Thầy.
Đây là lúc cần hàn gắn và sẻ chia!

19h45, 18.8.2021

Sài Gòn mưa như trút nước

Advertisement

3 thoughts on “Khơi những hận thù…

  1. Có quá nhiều bạn trẻ chỉ nhìn nhận sự việc một chiều và comment với lời lẽ khó nghe về những gia đình đã từng phục vụ trong chính quyền VNCH hay những người phải xin tị nạn tại nước ngoài sau ngày 30/4. Cá nhân mình rất đồng cảm với câu chuyện mà bạn chia sẻ và xen lẫn ngưỡng mộ vì đã vượt lên hoàn cảnh để tiếp tục chọn sống tại Việt Nam cho đến hiện tại.

    1. Cảm ơn bạn! Ông bà và các cậu dì của mình đã định cư ở Mỹ từ 25 năm trước và mình tin rằng đó là quyết định phù hợp nhất với họ trong thời điểm đó.

  2. Bài viết của người đủ trải đời, dù anh không đủ trải đời để nhận xét. Anh vẫn mong em hạnh phúc…! Vậy thôi..

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s